7Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. 8Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người mắc bệnh phong được sạch, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy. 9Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng. 10Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn. 11“Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi. 12Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy. 13Nếu nhà ấy xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em. 14Nếu người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hãy giũ bụi chân lại. 15Thầy bảo thật anh em, trong Ngày phán xét, đất Xơ-đôm và Gô-mô-ra còn được xử khoan hồng hơn thành đó.
Suy niệm
Sau bao tháng ngày theo Chúa, đồng hành với Chúa, được sống thân mật bên Chúa trên đường sứ vụ, được Chúa dạy bảo đủ điều và chứng kiến những việc Chúa làm, để rồi hôm nay Chúa truyền cho người môn đệ bắt đầu nhiệm vụ.
Trước khi sai nhóm Mười Hai ra đi loan báo Tin Mừng cho muôn dân, Chúa Giêsu đã chỉ dạy cẩn thận, căn dặn các môn đệ đủ điều, để các ông biết đâu là việc cần làm và tập trung vào điều gì chính yếu. Vì không khéo, người môn đệ dễ ngã theo những toan tính lan man, bám víu vật chất mà quên mất sứ mạng ban đầu. Mệnh lệnh có thể được coi là quan trọng nhất cho các môn đệ trước khi lên đường đó là: "Các con hãy đi rao giảng rằng ‘Nước Trời đã gần đến’".
Và rồi, Chúa cũng muốn các ông nhớ lại những kỷ niệm đẹp cùng những cử chỉ yêu thương mà Chúa dành cho các ông hay người này người kia ưu ái đến người loan báo Tin Mừng. Và một bài học không kém phần ý nghĩa, đó là “Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không”. Chính khi người môn đệ phục vụ cho Tin Mừng một cách vô vị lợi, thì người môn đệ mới thanh thoát trước vàng bạc, tiền nong, hay lắng lo cho những nhu cầu vật chất khiến tay xách nách mang những của cải chóng qua, để rồi có nguy cơ mất phương hướng.
Nguy cơ, có khi, đó là chúng ta đến xin Chúa cho mình có được công ăn việc làm thuận lợi, lấy lý do “có thực mới vực được đạo". Song, khi có được việc làm ăn, thì lại bù đầu vào công việc đến nỗi không còn thời giờ đến với Chúa, không có chỗ cho công tác tông đồ. Những khi ấy, liệu chúng ta có can đảm nhìn lại đời sống Kitô hữu chúng ta, đời sống của người môn đệ được Chúa mời gọi thực thi sứ vụ tông đồ giáo dân không?
Lạy Chúa, chúng con cũng được mời gọi trở nên môn đệ Chúa, xin cho chúng con cũng biết can đảm dấn thân cho Tin Mừng. Và chỉ như thế mới là tất cả cho chúng con. Amen.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn