CHÚ GIẢI TIN MỪNG
NGÀY 14 THÁNG 04 NĂM 2020
THỨ BA TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH A
Tin mừng Ga 20: 11-18
Noel Quession - Chú Giải
Bài đọc I: Cv 2,36-41
Phêrô nói rằng: "Xin toàn thể nhà Israel hãy nhận biết rằng: Thiên Chúa đã tôn Đức Giêsu mà anh em đã đóng đinh, lên làm Chúa và làm Đấng Kitô".
P'hêrô không đấu dịu. Ong không nói để lấy lòng dân chúng ông đụng tới thính giả vì sự chỉ trích nặng nề, từ biến cố mới diễn ra, từ việc lên án tử mới diễn ra trong thành của họ.
Giữa các thính giả của Người, hẳn đã có những người đẩy mình vào biến cố: có lẽ họ có mặt trong đám đông mà trong năm mươi ngày trước (hơn một tháng) đã kêu la với Pontiô Philatô "Giết đi, đóng đinh nó vào thập giá?"
Và Phêrô đề nghị họ ý thức trách nhiệm phải mang khi đóng đinh Đấng Thiên Sai.
"Thiên Chúa đã tôn Đức Giêsu mà anh em đã đóng đinh lên làm Chúa và làm Đấng Kitô". Phải suy gẫm công thức cốt yếu này thuộc Đức tin của chúng ta: Thiên Chúa đã tôn Đức Giêsu làm Chúa! Sự sống lại mà họ là các chứng nhân, đã biến đổi cái nhìn trước đây họ đã có về Người. Trước đây, họ coi Người là một người đặc biệt, một ngôn sứ, "con Thiên Chúa", nhưng tất cả những điều đó còn mù mờ trong tâm trí họ. Chính sự sống lại đã là sự khám phá quang sáng: Chúa Giêsu là "Chúa", Người thông phần hiện hữu của Chúa, Người là Thiên Chúa! Vậy mà anh em đã đóng đinh Người!
Nghe những lời nói trên, họ đau đớn trong lòng nói cùng Phêrô và các Tông đồ khác rằng: "Thưa các ông, chúng tôi phải làm gì?"
Đau đớn trong lòng. Kiểu nói diển tả một sự xúc động dữ dội. Bất chợt, họ nắm vững được điều họ đã làm. Họ không tái diễn nữa. Làm sao chúng ta cũng có thể được như vậy?
Lạy Chúa, điều đó cũng thường xảy đến với chúng con. Chúng con hiểu ngay. Đối với chúng cuộc khổ nạn của Chúa là một phương thế cốt yếu để ý thức về tội lỗi chúng con. Vậy đời sống chúng con rất nghiêm trọng, các hành vi chúng con làm quan trọng biết bao dưới mắt Chúa.. Chúa đã chấp nhận trả giá rất đắt để cứu chuộc chúng con.
Vâng, việc ý thức về tội lỗi con là truyền khác hẳn với một sự khó chịu đơn thuần của con người, tủi buồn vì đã sơ sẩy một việc gì... đây là sự đau đớn vì đã "xúc phạm " đến Chúa. Chiêm ngắm thánh giá quan trọng, để hiểu tội lỗi hơn là đọc hết mọi khái niệm luân lý và tâm lý. Lạy Chúa, con xin ơn được đau đớn trong lòng.
Phêrô nói với họ: "Anh em hãy ăn năn sám hối, và mọi người anh em hãy chịu phép rửa...".
Giáo hội đã chăm sóc việc thay đổi tấm lòng Phêrô là người nói nhân danh Thiên Chúa.. có thể nói, ông theo Chúa Giêsu, và chính những lời của Chúa Giêsu tự động trở lại với ông.. "Hãy lăn năn sám hối".
Trong bài giảng đầu tiên này (và không có một tranh luận thần học nào) chúng ta gặp được sự chính xác và quân bình tự nhiên, về một câu hỏi khó khăn: phải cải đổi đời sống trước? Hay phải ban Bí tích trước? Phêrô mau mắn trả lời rằng: Phải làm cả hai.
An năn sám hối: cải đổi đời sống... cố gắng.
Chịu phép rửa: lãnh nhận Bí tích, nhận biết ơn Thiên Chúa.
Đó là lời hứa cho anh em... và mọi người sống ở phương xa.
Sự chính xác trong sự nhận thức về Giáo hội.
Không đơn thuần là "một câu lạc bộ nhỏ" , một làng xóm, một nhóm được đặc ân. Nhưng là một lời mời gọi rộng rãi, gọi mời mọi người truyền giáo.
Ngày hôm ấy có thêm chừng ba ngàn người gia nhập đạo.
BÀI TIN MỪNG: Ga 20, 11-18
Ngoài bản văn của Mát-thêu, còn có văn bản của Gioan. Ta nhận thấy sứ điệp vẫn là một trong bản chất thâm thúy, chỉ khác nhau trong ít chi tiết. Đó có phải là cùng một trình thuật? đó có phải là cuộc viếng mộ lần thứ hai?
Vào sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, Maria Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mồ, mà khóc.
Bà yêu thương Đức Giêsu chí thiết. Bà vô cùng buồn phiền vì mất Người.
Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mồ thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân.
Thi hài không còn ở đó nữa. Ngôi mộ trống không!
Ngay từ đầu, chính chỗ xảy ra biến cố, các Kitô hữu tiên khởi tại Giêrusalem đều xác nhận sự việc này..và không bao giờ bài bác. Ngay cả các thủ lãnh Do Thái, khi phải tranh luận gay gắt với các Kitô hữu tiên khởi, cũng không khi nào nói ngược lại. Họ chỉ tìm cách giải thích khác đi ( "các môn đệ lấy trộm người!")
Việc phát hiện ngôi mộ trống, không bao giờ được nêu lên như một "bằng chứng" cho biến cố Phục sinh. Đó chỉ là một vấn nạn đặt ra, như bất cứ một sự kiện nào cũng đòi buộc như thế , dù không giải thích nổi.
Này bà, sao bà khóc?" -"Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi".
Không, các Kitô hữu tiên khởi không nghĩ đến việc Phục sinh. Điều đó không diễn ra trong tâm trí họ. Đó cũng là kiểm chung mà các trình thuật đều bày tỏ.
Ở đây Maria Mác-đa-la biểu lộ phản ứng đầu tiên của mình, cách thông thường tự nhiên. "Người ta đã lấy mất xác Người rồi". Tâm trí bà phán đoán như thế.
Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giêsu đứng đó nhưng bà không biết là Đức Giêsu.
Đức Giêsu đang sống động. Ngài hiện diện ở đó, dù người ta không thấy Người. Đức Giêsu tỏ mình ra cho một số người nhận biết, để xác thực rằng Người luôn hiện diện với họ.
Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?
Chính Đức Giêsu luôn khởi xướng. Chính Người tự bày tỏ, bằng cách gọi đích danh bà: "Maria".
Bà quay về phía Người và nói rằng tiếng Híp-ri: "gáp-bu-ni!" Nghĩa là "Lạy Thầy!".
Khi nghe gọi đúng tên mình, mắt bà mở ra.
Bà cần phải bỏ qua sự hiểu biết về Người trước đây, để có một sự hiểu biết mới. Bao lâu bà còn dừng lại ở quá khứ, bao lâu bà còn muốn gặp lại Đức Giêsu như xưa, bà sẽ không nhận ra được Người: Giờ đây Đức Giêsu đã hoàn toàn khác xưa.
Đức Giêsu bảo: "Thôi đừng giữ Thầy lại,... Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy.
Maria muốn cầm giữ Đức Giêsu lại. Nhưng Đức Giêsu thanh tẩy thứ tình cảm độc chiếm đó: Người trao cho bà sứ vụ đi đến với kẻ khác.
Ngày nay cũng thế, mỗi Kitô hữu chỉ có thể nhận biết Đức Giêsu thật sự tùy theo mức độ họ làm chứng về Người trong thế giới, bên cạnh các anh em mình.
Đức tin có giúp tôi nhận ra Đức Giêsu theo như lời Người đã nói không:
Trong các biến cố đời tôi: "những gì các con làm cho kẻ bé nhỏ nhất, là làm cho chính Thầy".
Trong tâm hồn tôi: Anh em hãy ở trong Thầy và Thầy ở trong trong anh em"...
Trong Thánh Thể: "này là mình Thầy"
Trong sự tiến hóa của thế giới: "Thầy ở với anh em mỗi ngày cho đến tận thế …"
Trong các thừa tác viên của Giáo hội: "Ai nghe anh em, là nghe Thầy".
Trong các người nghèo khó và thấp bé: "Ta đói, Ta bị cầm tù…"