CHÚ GIẢI TIN MỪNG
NGÀY 07-07-2020
THỨ BA SAU CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN
Tin Mừng Mt 9:22-38
Noel Quession - Chú Giải
Bài đọc I: St 32,23-32
Cảnh tượng chúng ta sắp đọc thuộc loại có thể gợi lên trong chúng ta những thực tại bí nhiệm, vượt mọi ý niệm nghiên khắc đòi phải trong sáng. Nên để cho mình bị xâm chiếm bởi độ dày của các biểu tượng, rất gợi cảm.
Đối với Giacob, tình huống thật bi thảm: ông trở về quê sau hai mươi năm lưu lạc... ông biết rằng anh Esau đang sẵn khí giới chờ đợi ông… người anh đã bị ông chiếm quyền trưởng nam và thề giết ông để trả thù.
Giacob trỗi dậy sớm, đem hai vợ, hai người đầy tớ gái và mười một người con đi sang qua khe suối Giabốc... ông đem tất cả của cải qua bên kia suối...
Vậy ông bắt đầu đặt tất cả nhửng gì ông quí mến trong sự an toàn mà con người có thể làm được. Thật là một người điên!
Giacob ở lại một mình.
Người ta luôn đơn độc trong những chọn lựa quyết liệt nhất
Chúa Giêsu cũng sẽ chiến đấu một mình trong vườn cây Dầu.
Còn tôi? Những lo lắng, trách nhiệm của tôi. Tôi có biết đối đầu với Chúa không?
Đêm ấy có một người vật lộn với ông cho đến sáng. .
Đêm tối.
Cuộc chiến trong đêm.
Chống lại một "người vô danh".
Sự bất định là tình trạng tồi tệ nhất của loài người.
Tôi có thể để cho trí tưởng tượng tái diễn lại cuộc chiến kéo dài, tiếp diễn suốt đêm.
Sau đó, tôi cố áp dụng vào những cuộc chiến đấu của tôi những cuộc giao tranh của tôi, của cả nhân loại. Chiến đấu cho đến sáng.
Người ấy thấy mình không thể vật ngã Giacob được nên đá vào gân đùi ông, và lập tức gân ấy khô bại.
Đây không phải một cuộc chiến giả tạo. Một cuộc chiến khắc nghiệt người ta ra khỏi với những vết thương in dấu cả đời. Từ đây Giacob thành người què! Con người tội nghiệp?
Giacob nói: "Tôi chỉ buông ông ra khi nào ông chúc lành cho tôi". Vậy người ấy hỏi: "ông tên gì?" ông trả lời . "Tôi tên là Giacob" Người ấy lại nói: "Tên ông sẽ không còn gọi là Giacob nữa nhưng sẽ gọi là Israel, vì nếu ông có sức mạnh chống lại Thiên Chúa, ắt ông sẽ còn mạnh sức thắng được loài người".
Như thế , dầu ông biết, chính với Thiên Chúa mà ông đã chiến đấu. Mối tranh giành trong các cuộc chiến của chúng ta thường quan trọng hơn vẻ bề ngoài. Nhưng chúng ta, Giacob vừa mới sống cuộc vật lộn trong việc "cầu nguyện" dưới hình thức tượng trưng của một cuộc chiến đấu với Thiên Chúa: Kinh Thánh có những bạo gan thế đó! Trước khi Giacob đã nhận được từ cha mình là Isaac một "lời chúc lành "thần thánh ", nhưng nay ông nghi ngờ tất cả như nói với ông rằng Chúa đã bỏ rơi ông. Và sự bỏ rơi này được cụ thể hóa bằng nỗi sợ phải chịu sự trả thù của Esau anh ông, sáng mai, bên bờ suối Giabốc. Thế là ông đã lấy lại sức can đảm và suốt đêm đã cầu nguyện với Chúa, ông đã phấn đấu: "Xin hãy ban lại cho con phúc lành ngày trước..Xin hãy cứu con!"
Giacob.. Israel…
Chúng ta biết rằng việc đổi tên có một ý nghĩa sâu xa.
"Giacob " có nghĩa là "tinh ranh", "kẻ chiếm đoạt người khác", thằng út đã dành chỗ trưởng nam.
Israel là kẻ chiến thắng .Thiên Chúa, kể đã chịu thử thách trong Đức tin và đã đứng vững khi kết thúc, dầu "bị thương tích". Trong kinh nguyện, tôi có thể lấy lại từng biểu tượng này để cụ thể hóa chúng trong cuộc mạo hiểm thiêng liêng của tôi.
Bài đọc II: Hs 8,4-7.11-13
Sấm của Giavê. Con cái Israel đã tôn phong các vua mà không thỉnh ý Ta, chúng chọn các thủ lãnh mà Ta không hay biết.
Thiên Chúa đòi có quyền ăn nói trong mọi lãnh vực, ngay cả trong lãnh vực chính trị. Thực vật, nền luân lý cũng như hạnh phúc của loài người thường lệ thuộc vào đó. Các ngôn sứ, nhân danh Thiên Chúa, đã đưa ra cho các chính phủ những yêu sách phải thực hiện công bình xã hội và tôn trọng quyền lợi con người.
Chúng dùng vàng bạc đúc tượng thần để phải bị tiêu diệt. Hỡi Samari, Ta vất đi con bê vàng của người. Ta bừng bừng tức giận các ngươi: cho đến bao giờ các ngươi còn sống trong nhơ uế?
Vị ngôn sứ nhân danh Thiên Chúa lên án sự tôn sùng ngẫu tượng đang thấm nhiễm vào tôn giáo chân chính ; nền độc thần đúng múc đã dần dần hoạ theo các nghi lễ ngoại giáo sống giữa các dân tộc Canaan, các người Hipri rất dễ làm theo các nghi thức thờ cúng Baal.
Baal mệnh danh là vị thần của sự phì nhiêu thiên nhiên, tượng hình bằng con bò đực .Người ta tôn sùng nó bằng các nghi lễ dâm dật cuồng thiệt. Các quan niệm tôn giáo (theo chủ nghĩa thiên nhiên) vào thời ấy, rất thịnh hành, vì chúng tạo nên ấn tượng lời cầu xin vị thần, chủ tể nguồn phong phú cho mùa màng và súc vật, cũng như cho việc sinh sản đông con nhiều cháu trong các gia đình. Các tư tế của Gioan, Thiên Chúa thật, vị Chúa Tể độc nhất, cũng bị lôi cuốn theo xu hướng sơ đẳng nhất của dân chúng.
Khi đọc sách ngôn sứ Osée, ngoài những chi tiết biểu lộ một nền văn minh khác với thời đại chúng ta, chúng ta lại gặp thấy một trong các vấn đề của thời chúng ta là: Đức tin chân chính bị lây nhiễm bởi thuyết duy vật đang thịnh hành.
Vàng bạc, dục vọng cũng là những ngẫu tượng Ngày Nay.
Những ngẫu tượng hão huyền không thỏa mãn được niềm khát vọng sâu xa của con người .
Con bê này của Samari sẽ vỡ tan thành mảnh. Bởi chúng gieo gió thì chúng sẽ gặt bão. Lúa sẽ không có bột, và nếu có, thì ngoại nhân cũng sẽ nuốt sạch.
Hình phạt này nhấn mạnh rằng các ngẫu tượng chỉ là hão huyền, hư vô, chúng cũng chỉ như làn gió! Người ta trông đợi .Baal làm cho đồng lúa đựơc phì nhiêu! ồ, vậy mà lúa cứ xẹp lép, không có bột. Hình phạt cuối cùng là nền văn hóa mất giá, sẽ dẫn đến các thất bại quân sự cùng với hậu quả của chúng: các kẻ chiến thắng sẽ vét sạch các kho lẫm và các hầm rượu!
Làm sao xã hội tiêu thụ của ta, cũng là xã hội hưởng lạc, lại không mang chứa sẵn trong mình hình phạt này. Con người khi đã đánh mất lòng can đảm, không còn lý tưởng sâu xa, lần lần sẽ hóa nên đần độn, để một ngày kia bị biến mất vì nạn diệt chủng.
Nếu Osée sống lại, ông sẽ nói sao đây?
Bấy giờ Giavê nhớ đến tội của chúng và Người sẽ phạt tội chúng. Chúng sẽ về lại Ai Cập.
Hôm qua chúng ta đã nghe về sự mạc khải lạ lùng về tình thương của Thiên Chúa.
Ở đây chúng ta sẽ nghe một chân lý bổ sung nhưng không kém quan trọng: Israel có một ơn gọi đôc nhất giữa các dân tộc, nó phải làm chứng nhân cho Giao ước. Nó đã được cứu khỏi làm nô lệ Ai Cập để làm sứ mệnh ấy: nếu nó không làm nhiệm vụ ấy, nó sẽ trở về làm nô lệ".
Đàng khác, qua cách sống của nó, nó đã là nô lệ rồi.
Bài Tin Mừng: Mt 9: 32-38
Người ta đem đến cho Đức Giêsu một người bị quỷ ám. Khi quỷ bị trục xuất rồi, thì người câm nói được.
Lại là một con người bất hạnh đáng thương. . . một con người đau khổ.
Toàn thể nhân loại khổ đau đến với Chúa…
Tật câm: một bất thường. . .Thiên Chúa đã tạo dựng con người biết nói: vì lời nói là phương tiện quan trọng để liên lạc trao đổi với anh em. Thiên Chúa muốn cho con người nói.
Chúng ta sẽ bị xét xử về những lời nói dư thừa.
Nhưng có những trừơng hợp, thái độ quá nín thinh câm lặng lại không đáng tội sao?
Lạy Chúa, xin hãy đến cứu chữa con khỏi quỷ câm... quỷ thinh lặng.
Dân chúng kinh ngạc nói rằng: "Chưa hề thấy thế bao giờ.." Nhưng người Pharisêu bảo: "ông ấy dựa thế quỷ vương mà trừ quỷ".
Hai quan điểm đối nghịch nhau: Dân lành thì thán phục . . . Pharisêu giải thích cách khéo léo nhưng thâm độc. . .
Thật là cứng lòng! Quyền lực ma quỷ khoác tấm áo chân lý bên ngoài: nhóm Pharisêu hoàn toàn ý thức họ đang bênh vực tôn giáo đích thực!
Đức Giêsu đi khắp các thành thị làng mạc, giảng dạy trong các hội đường, loan báo Tin Mừng Nước Trời và chữa hết mọi bệnh hoạn tật nguyền.
Các nhà chú giải Kinh Thánh gọi đây là một "sơ lược": một thứ tóm kết hoạt động của Đức Giêsu, để sắp dẫn vào một diễn từ quan trọng thứ hai của Người.
Thực vậy mọi hoạt động của Đức Giêsu được tóm lược trong những từ: Người "giảng dạy" và người "chữa lành ". Đó là nghề của linh mục. Đó cũng là nghề của mọi Kitô hữu.
Tôi dành thời gian chiên ngưỡng hoạt động trên đây của Đức Giêsu... .từ làng này đến làng kia... Người công khai dạy dỗ trong hội đường vào những ngày tín hữu họp mặt cũng như ngoài đường phố, trên bãi biển, dưới bóng cây Người trao ban ân phúc quanh mình. . . Mọi lao khổ được Người đỡ nâng…
Thấy dân chúng đông đảo, Đức Giêsu chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt.
Bài giảng quan trọng thứ hai của Đức Gíêsu đã được khởi đầu như thế. Cũng có thể gọi, đó là "Diễn từ truyền giáo": Đức Giêsu sắp sai gửi các bạn hữu Người đi thi hành "sứ vụ" và trao cho họ những chỉ thị . . . như một thứ chuyên đề về thần học và thực hành.
Câu trên đây bày tỏ tâm tình đặc biệt của Đức Giêsu có thể là điểm cốt yếu giúp ta cầ nguyện. Sứ vụ của Giáo hội phát sinh từ đó, từ tâm tình Đức Giêsu cảm nhận trước nỗi khốn cực lớn lao của con người.
Công cuộc truyền giảng Tin Mừng cũng phát xuất từ mối quan tâm, từ chính cái nhìn đó: "thấy" dân chúng. . .
Ngày nay, tình trạng lầm than vất vưởng của con người thế nào?
Tôi sẽ chăn dắt anh em tôi ra sao? Sẽ dẫn đưa họ tới đồng cỏ nào đây? Sẽ loan báo cho họ Tin Mừng gì?
Người nói với môn đệ rằng: Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ ruộng sai thợ ra gặt lúa về".
Cầu nguyện: Lệnh truyền đầu của truyền giáo.
Chủ ruộng: Đó là Thiên Chúa kêu gọi.
Lúa chín:: hình ảnh của sự hoàn thành, kết thúc, chín mùi. Một cánh đồng đã được cày cấy kỹ lưỡng, đang đến mùa gặt.
Thợ gặt lại ít!
Lúa chín qná sẽ rụng, khoai quá ngày cũng hư. Thiếu các thứa sai con người cũng hư mất. Đức Giêsu ý thức tình trạng đó sâu sắc khiến Người trăn trở lắng lo. Người thấy trách vụ của mình thật bao la: Người mong có người cộng tác. Cảm nhận đầu tiên của Người là: Xin người ta cầu nguyện cho công cuộc đó.