Chim én về kháo tin xuân ngoài cửa,
Gió thì thầm chào giã biệt mùa đông.
Chiếc thuyền ai vừa lướt nhẹ bên sông,
Mang theo cả nụ cười xuân khúc khích…
Xuân có sang vẫn nhịp đời cũ rích,
Lại vòng xoay rồi “một cõi đi về”,
Vẫn lại tình, tiền, cơm gạo, đam mê…
Yêu, ghét, hận thù, khổ đau, hạnh phúc…
Đời nếu vẫn mãi cuộc đời ô trọc,
Đổi thay đâu mà ghi dấu mùa xuân ?
Lối tương lai mòn cũ cả dấu chân,
Tuần phiên ngủ bỏ vọng canh chờ sáng !
Rồi có mùa xuân chợt về rỡ rạng,
Đường ngập Tin Mừng, lối rợp màu hoa.
Què nhảy cẩng lên, câm cất tiếng ca,
Mấy chú phung cùi mừng vui ngẫng mặt…
Nước Trời trên môi, rạng ngời trên mắt,
Trong cõi lòng già mẹ góa Na-im.
Nước Trời hy vọng bừng sáng trong tim,
Trong giọt nước mắt “cô đào hoán cải” …
Nước Trời cho ai có lòng bé dại,
Kẻ nghèo hèn nay chợt biết yêu thương.
Dân vạn chài nay tất bật lên đường,
Theo tận chỗ nước sâu mà buông lưới !
Đường thế giới dẫu xa xôi diệu vợi,
Lẽo đẽo theo Ngài xuôi ngược ngày đêm,
Chuyện Nước Trời ! Lạ lẫm quá không em ?
Thật đó mà, “Mùa Xuân đang trở lại” !
(20/01/2018)
Tác giả bài viết: Sơn Ca Linh