“Cổ kính” (1) lại một lần đập vỡ,
Để ta tìm bóng cũ hình xưa.
Và tính bao nhiêu lần duyên nợ,
Nợ tình yêu trả mấy cho vừa !
Sáng nay ta cầm cành thiên tuế,
Ô kìa Tuần Thánh lại về rồi.
Nghe vọng cung trầm “Bài Thương Khó”,
Hai ngàn năm nào có xa xôi !
Chợt thấp thoáng thấy mình trong ấy,
Dáng Phê-rô, từng bước đi xa.
Tội nghiệp phận người trông bé dại,
Giọt mắt nào lại khóc trong ta !
Lần nữa Thứ Năm mừng Tiệc Thánh,
Thấy “Rửa chơn”, nghe “Luật yêu thương”.
Đêm tối bước chân nào hoang lạnh,
Ta, Giu-đa, mấy bận lạc đường !
Rồi Thứ Sáu, đau thương thập giá,
Màu tím buồn giai điệu “hôn chơn”.
Chiều Can-vê nào đâu mới lạ !
Ngài thương ta tên tử tội buồn !
Đêm nầy nến Phục Sinh rực sáng,
Ta cất cao bài Ha-lê-luia.
Đường Phục sinh bây giờ rỡ rạng.
Nẻo Ga-li-lê Ngài hẹn chờ ta !
Ta lại có một lần Tuần Thánh,
Đẹp làm sao ký ức Tin Mừng.
Chút tình yêu bổng rưng rưng,
Lời thưa cho dẫu ngập ngừng : “Con tin” !
Chú thích :
(1) Trích ý và từ “cổ kính” trong bài thơ “Khóc Bằng Phi” của Vua Tự Đức :
“Đập cổ kính ta tìm lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi”.
Tuần Thánh 2018
Tác giả bài viết: Sơn Ca Linh