Đứng thẳng, mắt hướng đến trời cao,
Chầm chậm cho cõi lòng thanh tịnh,
Để nghe tiếng gió ngỏ tự tình,
Thấy nắng hanh vàng trên tán lá.
Một dòng sông vắng, lặng lẽ qua,
Chuyển dần phù xa về bến đợi,
Bồi đắp màu mới cho cuộc đời,
Thanh cao giữa trời, ta in bóng.
Nhắm mắt lắng nghe dòng nước đọng,
Ẩn mình, ánh bạc, đáy hồ reo,
Chẳng màng vinh dự với giàu nghèo,
Trần trụi nơi mồ hoang cỏ đối.
Một thời ánh hồng soi mở lối,
Một thời bóng tối tràn bủa vây,
Một thời gặp gỡ, vui xum vầy,
Một thời cách xa, lời tiễn biệt.
Mở mắt, kinh nghiệm đời ta biết,
Mọi sự, một thời mãi đưa trôi,
Trí hiểu, ngọn nguồn đã khởi rồi,
Nhưng kinh nghiệm đời chưa chạm tới.
Ngày mới vẫn mãi là chờ đợi,
Như trang giấy trắng chờ viết lên,
Mong sao… viết những dòng lâu bền,
Khoảng cách phân chia nhiều thanh thản.
Khoảnh khắc cuộc đời thấy bình an,
Chính là hòa mình trong nhịp sống,
Hố sâu, vực thẳm, trời cao rộng,
Ta vẫn nhẹ nhàng bước chân đi.
Điều gì cần níu giữ, ôm ghì,
Ta hãy dựng xây bằng tình mến.
Điều gì ngẫu nhiên chẳng chờ đến,
Ta hãy bình lặng chầm chậm thôi.
—Tâm Gia—