SUY NIỆM HẰNG NGÀY
THỨ TƯ TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN C
22 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy.23 Có kẻ hỏi Người: "Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không? " Người bảo họ:24 "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.25 "Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: "Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào! , thì ông sẽ bảo anh em: "Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến!26 Bấy giờ anh em mới nói: "Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.27 Nhưng ông sẽ đáp lại: "Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính! 28 "Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài.29 Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.30 "Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót."
Nghi lễ bên ngoài và tâm tình bên trong nhiều khi trái ngược nhau. Có khi người ta đi chia buồn với người có tang, mà đùa vui như ngày hội. Hoặc đi mừng tiệc cưới mà nét mặt, cõi lòng như đi đưa tang! “Chúng tôi đã từng ăn uống trước mặt Ngài”, nhưng vẫn nhận được câu trả lời xót xa: “Ta không biết các ngươi từ đâu mà đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính”.
Không thể an lòng, vì chúng ta đã từng là người Công giáo nhiệt thành, làm nhiều công phúc, nhưng nay lòng nhiệt thành đã ra cằn cỗi. Không thể an tâm khi chúng ta đã giữ ngày Chúa Nhật, và cũng trong ngày Chúa Nhật sau khi dự lễ về, chúng ta dùng thời giờ nghỉ việc để ăn uống say sưa vô độ, đánh bài, hoặc gặp nhau mà nói hành nói tỏi người khác. Trong khi những lương dân biết dùng thời giờ quí giá của ngày Chúa Nhật đi làm công quả!
Thật là khó hiểu khi nhiều người luôn vỗ ngực mình là một Kitô hữu, thế nhưng mỗi Chúa Nhật họ đến nhà thờ sao có vẻ thờ ơ, chiếu lệ! Mỗi thánh lễ luôn kết thúc với lời chúc: “Lễ xong chúc anh chị em đi bình an”, “đó cũng là lời sai chúng ta đi làm những việc thiện ích mà ngợi khen và chúc tụng Thiên Chúa”, vậy tại sao nhiều người hối hả ra về khi chưa kịp nhận lãnh “bài sai” để tiếp tục công việc của Đức Kitô?
“Thiên hạ từ Đông sang Tây, từ Bắc chí Nam đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa”, còn người mang danh là Kitô hữu thì lại “bị đuổi ra ngoài”. Ngay trong cuộc sống hôm nay, có nhiều người có đạo đã tự mình đuổi mình ra khỏi Nước Chúa rồi. Làm sao bước vào Nước Chúa, khi mỗi ngày người có đạo lại sống không tốt bằng người ngoại đạo! Người ngoại thì giữ Lời Chúa, khi biết sống yêu thương, chia sẻ trong tình bác ái, còn người có đạo thì sống ích kỷ, nhỏ nhen, tranh chấp!
Lạy Chúa, xin đừng để chúng con ngủ yên trong tình trạng yên hàn giả tạo. Vì chỉ có những ai mỗi ngày sống phù hợp với Tin Mừng Chúa, mới được vào Nước Chúa thôi. Xin giúp chúng con canh tân đời sống đạo của chúng con mỗi ngày. Amen.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn