Tôi sinh ra trong một gia đình đông con không Công giáo. Hơn 30 năm trước, mỗi buổi chiều, tôi thường vừa nhảy lò cò vừa hát: “Đức Chúa Cha mua 3 múi mít, Đức Chúa Mẹ chê ít không ăn…”
Lớn lên chút nữa, tôi tò mò theo đám bạn học Công giáo vào nhà thờ hôn chân Chúa. Hôn vào lỗ đinh, tôi sợ rợn người, nhưng trong lòng trộm hỏi: sao người ta yêu Chúa thế! Sao Chúa Giêsu tội nghiệp lại để cho người ta đánh tả tơi!…
Nhà tôi gần xóm núi, mùa đông sương phủ trắng con đường dốc. Thế mà từ 5 giờ sáng, tôi đã thấy các cụ già lọm khọm đi nhà thờ. Không sót buổi nào! Dẫu có mưa phùn hay gió thổi lạnh buốt. Quá nể phục! Tôi bắt đầu suy tư… Hẳn phải có một sức hút tâm linh rất mạnh mẽ nơi cái nhà thờ ấy…
Quê tôi rất nghèo. Những năm 80 đói xác xơ! Nhà tranh vách lá xiêu vẹo. Một gia đình Công giáo vừa mới chuyển về mua lại căn nhà rách nát cạnh nhà tôi. Nhưng điều lạ lùng là chỉ một tuần lễ sau, có một nhóm thanh thiếu niên độ mười mấy hai chục người kéo đến, kẻ vác cột, người kéo tranh…, chỉ trong một ngày là ngôi nhà đã được sửa chữa tươm tất! Hỏi ra tôi mới biết cha nhà thờ cho người đến giúp. À thì ra thế! Hèn gì xóm đạo phía khu B nhà nào cũng vững chải khang trang, đâu có nhếch nhác như xóm kinh tế mới của tôi! Hay thật! Tôi ngưỡng mộ thèm muốn…
Nhưng chạnh lòng nhất là vào những dịp lễ, tết, Trung Thu hay vào cuối năm học, thiếu nhi nhà thờ luôn được tặng quà thêm, nhìn bọn nó xúng xính quà cáp trên tay, gương mặt rạng rỡ, đôi lúc còn được tổ chức cho vui chơi, bọn trẻ không Công giáo chúng tôi đứa nào cũng thèm thuồng và buồn thiu buồn thỉu… Có đạo sướng quá, vui quá, và được thương nhiều quá!
Năm nào cũng vậy, gần đến Giáng sinh thì trời càng trở lạnh. Người ta kháo nhau: Đêm noel lạnh lắm! Lạnh nhất đấy! Mà đúng là đêm Noel trời lạnh thật! Có cái gì đó nhiệm màu, thánh thiêng được thắp lên trong lòng tôi…
Tôi lên mười sáu. Một anh thanh niên hay ghé nhà tôi chơi. Anh thao thao nói cho tôi nghe về Chúa. Tôi ngưỡng mộ sự hiểu biết của anh lắm! (Sau này tôi mới biết là lúc ấy anh đang học giáo lý dự tòng, hôm trước nghe cha dạy gì thì hôm sau đem truyền đạt lại cho tôi thôi!) Có lần tôi nài nỉ anh hôm nào rảnh thì dắt tôi đi nhà thờ với, anh trả lời tôi rằng: “Ừ, để khi nào tiện anh dắt đi. Cha nói nếu như được ơn Chúa gọi mời thì trước sau gì cũng theo Chúa thôi!”… Từ ngày ấy, tôi ước mơ “được Chúa gọi mời”…
Thời gian trôi qua… anh đi đâu mà chẳng hề giã biệt tôi. Lời hứa bỏ lơ lửng đó. Tôi vùi đầu vào sách vở. Hai năm sau tôi lên thành phố vào đại học. Tất bật với cuộc sống, mơ ước của tôi cũng dần lãng quên… Bất ngờ tôi gặp lại anh ấy! Rất tình cờ nhưng tôi xác tín rằng đó là định mệnh Chúa dành cho tôi. Anh dắt tôi đi nhà thờ thật! Ước mơ ngày ấy lại trỗi dậy trong tôi. Tôi còn nhớ như in lần đầu anh dắt tôi đến nhà thờ Chúa Hiển Linh ở Phú Lâm, tôi đã rụt rè cầu nguyện chỉ có môt câu: “Chúa ơi! Con chẳng biết gì về Ngài, nếu quả thật Ngài là Đấng quyền năng thì xin cho con biết Ngài và yêu Ngài với...!"
Rồi cứ thế, anh ấy đèo tôi trên xe đạp chiều chiều đi lễ… Rất nghèo nhưng rất vui… Anh đưa tôi đi học giáo lý dự tòng rồi sau đó cùng nhau học giáo lý hôn nhân. Tôi rửa tội tại nhà thờ Tân Thái Sơn. Cha mẹ tôi tôn trọng quyết định của tôi. Ngày rửa tội, tôi không muốn khóc nhưng nước mắt cứ rơi ra! Tôi đã mong đợi ngày ấy lâu biết bao nhiêu – cái ngày mà tôi được đón nhận mình Thánh Chúa! Tôi cảm nhận một niềm thương chan chứa trong tâm hồn… Chúa thương tôi nhiều quá! Lúc ấy và cho đến tận bây giờ, mỗi khi nghe một bài thánh ca xúc động vang lên, lòng tôi lại thổn thức… Chúa ơi! “Chúa ghi vào hồn con dấu ấn của ngài…”
Tốt nghiệp đại học, chúng tôi cưới nhau. Tôi mang trong mình một tham vọng lớn lắm! Tôi sẽ dùng hết tài ăn nói khéo léo của mình để thuyết phục cha mẹ và anh em nhập đạo! Hết lần này đến lần khác, tôi cố gắng kiên trì. Cuối cùng thì tôi đón nhận được một ánh mắt nghiêm nghị của Ba tôi: “Từ nay con đừng bao giờ đem chuyện tôn giáo ra nói với Ba nữa, Ba không muốn nghe đâu!” Anh em tôi thì chế nhạo “mở miệng ra là nghe sặc mùi Chúa!”
Tôi buồn. Lòng nghe tái tê… Tôi thương cha mẹ anh em nhiều lắm! Tôi tin mình tìm thấy Chúa là tìm thấy bến bờ yêu thương. Dẫu trong khó nghèo, chúng tôi vẫn có một niềm bình an sâu lắng. Bởi chúng tôi tin vào sự quan phòng của Chúa. Lời Ngài đã dạy chúng tôi sống nhường nhịn, tha thứ, yêu thương. Nhìn mẹ cha anh em sống tất bật trong cơm áo gạo tiền và bao nỗi lo toan cho xác thịt, không có một phút lo liệu cho phần hồn, tôi ái ngại cho đời sau! Thương quá! Nhưng không biết làm sao!..
Chúa đã dạy tôi qua miệng lưỡi một ai đó: đừng nói gì, hãy cầu nguyện đi! Không có gì là Chúa không làm được! Thế là từ đó tôi cầu nguyện. Lúc sốt ruột, lúc ỉ ôi, lúc than thở… Cha ơi! Sao lại để con đến với Cha quá muộn màng! Và sao Cha ôm con vào lòng mà còn để mẹ cha anh em con tăm tối!… Năm năm, rồi sáu năm trôi qua, vẫn không có gì thay đổi. Lòng tôi vẫn da diết nặng trĩu. Có một lần tôi chợt nhận ra, nếu Chúa không để tôi đợi chờ mong mỏi, chắc lòng tôi chẳng có nỗi khát khao! Biết đâu nếu gia đình tôi đạo gốc, tôi chẳng còn có nỗi niềm để thưa gởi, gắn bó với Chúa nữa thì sao? Thật đáng sợ nếu một ngày nào đó lòng tôi lạnh nhạt, không có gì để nói với Cha, không còn ríu rít “Cha ơi! Con đây, con dâng ngày của con trong tay Cha!” Nhận ra điều này, tôi cảm tạ Cha…
Rồi đến năm thứ bảy. Một lần về thăm quê, ba gọi tôi lại bảo: “Ba muốn theo đạo, con đi găp cha nhà thờ đi!” Tôi nghe lùng bùng trong tai, không tin được. Cảm tạ Chúa!..
Thế là ba, mẹ và bà nội tôi được rửa tội (Ông tôi đã mất). Bảy anh chị em của tôi không theo đạo nhưng cũng đến nhà thờ dự lễ. Tôi lại khóc thút thít trong nhà thờ.
Một năm sau, em trai kế và chị gái kế của tôi cùng con cái cũng lần lượt được rửa tội tại nhà thờ Tân Thái Sơn luôn. (Đây là hai người trước đây hay chế giễu tôi nhất!..)
Còn đến 5 gia đình anh chị em của con nữa Cha ơi! Con xin đặt trong trái tim nhân hậu vô biên của Cha!
Con đường tôi đến với Chúa như thế đó!Có bước chân lọm khọm của cụ già.Có sự hăng hái vô tư của anh chị thanh niên.Có sự tận tuỵ của vị chủ chăn và sự chăm lo của ban hành giáo.Có tình yêu nâng đỡ của chồng tôi. Và trên tất cả, là Cha yêu thương trên trời, là Giêsu chết treo trên thập giá, là Chúa Thánh Thần luôn ở giữa đời tôi.
Tôi tin Chúa ban tặng mỗi người một con đường riêng. Con đường ấy mỗi ngày thêm một điều mới lạ, thêm một cụm cỏ, nhánh hoa từ lòng mến của nhau. Tôi cảm tạ tất cả những người đã đi trên con đường cuộc đời tôi- tuy không dành cho tôi, nhưng đã để lại ấn tượng trong lòng tôi rất đẹp. Những điều rất đời thường, tưởng chừng như sẽ rơi hút vào không gian. Nhưng không, trong ơn Thiêng, nó sẽ được trau chuốt và đọng lại, rồi một ngày, đúng thời đúng lúc sẽ nở hoa…
Mẫu Bút Chì