Đang chơi trò “bảo vệ thế giới” thì mẹ nó mang bát cơm đến. Nhưng vì đang tập trung để bảo vệ thế giới nên việc cơm nước đối với nó lúc này phải tạm gác lại. Với mẹ, việc bắt nó ăn còn vất vả hơn cả việc bảo vệ thế giới. Có hôm phải mất cả buổi mà vẫn chưa hết chén cơm. Sau một ngày vất vả với công việc, mẹ nó lại lao vào “trận chiến” cam go. Hôm nay, ba nó lại muốn “cứu giúp đồng đội” khi thấy mẹ nó đơn thương độc mã vào chiến trận như thế. Khi có ý định xả thân như thế, trong đầu ông lóe lên kế sách của cổ nhân thời… ông nội thằng Bi. Ba nó lật đật tắt tivi, đi ra bếp, bới một tô cơm rồi vào phòng.
– “Bi, hôm nay con ăn đua với ba nha!”
Bi thoáng ngạc nhiên trước lời đề nghị của ba. Nhưng ngay lập tức, mặt nó sáng lên trước trò chơi mới lạ ấy.
Ba nó tiếp: “Ba chấp con ăn trước đấy!”
Nghe thấy thế, thằng Bi quyết định gác lại sứ mạng bảo vệ thế giới để trở về với thực tại. Nó liền cầm chén cơm và múc ngay như sợ ba nó sẽ đổi ý mà ăn trước. Thấy Bi bắt đầu ăn, ba nó vờ múc nửa muỗng như đang cố gắng ăn thi với con.
Ba lại bảo: “Sao ăn nhanh thế, chắc ba thua quá!”
Thằng Bi càng hăng, nó lại múc thêm muỗng nữa. Ba nó cười cười. Nụ cười hồn nhiên như thằng Bi. Ông vui vì giờ ông mới hiểu tại sao ngày xưa ông nội lại ăn cơm chậm như thế khi cho mình ăn. Cuộc thi “không cân sức” dần đến hồi kết. Ba nó thấy dường như mình sắp thua cuộc nên cố gắng tăng tốc. Nhưng mọi cố gắng giờ chỉ là công cốc. Thằng Bi chiến thắng vang dội.
– “Ba thua con rồi!” Thằng Bi cười khoái chí.
Ba nó chấp nhận thua cuộc.
Ông liếc sang nhìn vợ. Ông mỉm cười. Ông cũng thấy mẹ thằng Bi cười hạnh phúc ngắm nhìn hai chiến sĩ yêu thương.
Minh Trị, S.J.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn