Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô Mc 11: 11-26
Đang khi đám đông reo hò vang dậy, Đức Giêsu vào Giêrusalem và đi vào Đền Thờ. Người rảo mắt nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn, Người đi ra Bê-ta-ni-a cùng với Nhóm Mười Hai. Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bê-ta-ni-a, thì Đức Giêsu cảm thấy đói. Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì không phải là mùa vả. Người lên tiếng bảo cây vả: "Muôn đời sẽ chẳng còn ai ăn trái của mày nữa!" Các môn đệ đã nghe Người nói thế. Thầy trò đến Giê-ru-sa-lem. Đức Giêsu vào Đền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Đền Thờ, lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. Người không cho ai được mang đồ vật gì đi qua Đền Thờ. Người giảng dạy và nói với họ: "Nào đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!" Các thượng tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Đức Giêsu. Quả thế, họ sợ Người, vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người. Chiều đến, Đức Giê-su và các môn đệ ra khỏi thành. Sáng sớm, khi đi ngang cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ. Ông Phê-rô sực nhớ lại, liền thưa Đức Giêsu: "Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi!" Đức Giêsu nói với các ông: "Anh em hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với núi này: `Dời chỗ đi, nhào xuống biển!', mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì sẽ được như ý. Vì thế, Thầy nói với anh em: tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý. Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng tha lỗi cho anh em. [Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là Đấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em]."
SUY NIỆM
Chúa Giêsu lên tiếng nói với cây vả: “Từ nay không còn ai ăn trái của ngươi nữa”.
Chúng ta khó hiểu vì Chúa tìm trái nơi cây vả vào lúc không phải là mùa, và Chúa đã “nguyền rủa” nó: “Từ nay không còn ai ăn trái của người nữa”.
Trong Kính Thánh, cây vả hoặc cây nho, hay một loại cây ăn trái nào đó, vẫn được dùng để chỉ dân tộc Israel.
Ở đây Chúa Giêsu dùng một tác động mang ý nghĩa ngụ ngôn để ám chỉ số phận Israel bạc nhược: dân tộc này từ sau thời lưu đày đã hồi sinh dần, như cây vả đang giữa mùa xuân. Thế nhưng bên trong cái vẻ huy hoàng tráng lệ là sự trống rỗng, vì không có niềm tin khi được Thiên Chúa viếng thăm.
Cây vả tự nhiên không thể có trái ngoài mùa: nhưng Israel hay bất cứ con người nào không thể nói rằng lúc này chưa phải là thời để ăn năn sám hối !
Chúa Giêsu dùng quyền của Người làm một việc xem ra nghịch lý: “Từ nay không còn ai ăn trái của ngươi nữa”. Thế nhưng các môn đệ không thắc mắc gì về chuyện Chúa tìm trái vả trái mùa; họ chỉ ngạc nhiên về hiệu năng của Lời Chúa. Đó là vì đối với người Do Thái, cây vả chết, cái chết Thiên Chúa muốn, thì không có gì là nghịch lý. Chỉ có con người không sinh hoa trái của lòng sám hối khi Chúa đến, mới là nghịch lý. Nhất là với Israel đã được vun trồng, chăm sóc trong tình yêu của Chúa từ rất lâu rồi.
Thiên Chúa có quyền dùng hết mọi tạo vật theo ý định của Người. Trong trường hợp này, Chúa muốn làm một phép lạ hiển nhiên để củng cố lòng tin còn yếu kém của các môn đệ. Hơn nữa, Chúa muốn để lại cho dân Do Thái và chúng ta hôm nay bài học : là phải làm việc đạo đức luôn luôn. Cây cối cứ mùa sinh hoa kết quả, nhưng người ta không phải chỉ giữ đạo đức từng kỳ, nhưng phải luôn luôn. Và sự đạo đực phải có thực trước mặt Chúa, chứ không phải chỉ có dáng điệu bên ngoài với sự hào nhoáng vô cảm.
Xin Chúa ban ơn nâng đỡ, để mỗi khi đến với Chúa qua việc đạo đức, chúng con biết thanh tẩy tâm hồn bằng việc sám hối và ý thức việc mình làm bằng cách giục lòng tin, lòng cậy, lòng mến Chúa. Amen